Mùa đông ở Hokkaido có thể lạnh đến mức nào

Background của mình: đậu khách sạn với bằng JLPT N5

Tốt nghiệp với bằng Cử nhân kinh doanh ngành Marketing ở Việt Nam, mình ra trường làm trợ giảng tiếng Anh rồi vất vả lắm mới “bẻ lái” sang nghề Marketing. Mình làm truyền thông được độ gần 3 năm ở 2 công ty thì đùng một cái bay sang Nhật học tiếng Nhật 1 năm.

Học tiếng Nhật xong mình lại liều một phen đi xin việc tại Nhật, chỉ với cái bằng N5 trong tay do thi rớt N2. Thế mà trường cũng giúp mình vượt qua mấy vòng phỏng vấn rồi đậu được vị trí lễ tân khách sạn ở Hokkaido. Lúc đó, mình vẫn nghĩ sẽ chỉ ráng theo nghề chừng 1 năm, đậu được N2 hay N1 gì đó rồi nhảy việc. Không ngờ mình dính với nghề tận 3 năm trời. Giờ ngẫm lại mới thấy mình đã vượt qua biết bao “sóng gió cuộc đời” với cái nghề này rồi. 

Mình làm lễ tân khách sạn ở Hokkaido đến nay tận 3 năm trời.

Công việc đầu tiên: bell

Được tuyển vào khách sạn với vị trí lễ tân, nhưng việc đầu tiên mình được giao khi bắt đầu công việc tại đây là đứng ngoài cửa làm bell (nhân viên phụ trách hành lý trong khách sạn). Hướng dẫn khách đậu xe, vác hành lý vào sảnh, khách ra vào thì phải cúi chào… lâu lâu có người hỏi đường… những việc nhìn chung không quá kinh khủng nếu vào ngày trời đẹp ấm áp. 

Mình bắt đầu đi làm vào tháng 10, cũng là mùa thu ở Hokkaido. Lá vàng lá đỏ nhuộm cả ngọn núi khiến cảnh nên thơ vô cùng. Thế nhưng, cảnh chỉ đẹp khi ta đi dạo thư giãn, du lịch bên người thương. Còn đi làm thì lại khác. Đứng liên tục ngoài trời 3 – 4 tiếng đồng hồ trong thời tiết dưới 10 độ không hề dễ chịu chút nào.

Mùa đông ở đây kéo dài 5 – 6 tháng, không có gì ngoài tuyết?

Mùa đông đến mới thực sự bi kịch. Mùa thu chỉ chừng một tháng là kết thúc, còn mùa đông trên núi ở Hokkaido kéo dài khoảng 5- 6 tháng tùy theo năm. Tuyết trắng trời, cảnh vật chỉ hai màu đen trắng, tựa như bức tranh thủy mặc. Thời điểm lạnh nhất có thể xuống đến âm 20 độ, thông thường thì sẽ vào khoảng âm 10 độ trở lại. Độ tháng 1 – 2 vùng này còn có hẳn một lễ hội băng hoành tráng để thu hút khách du lịch.

Hồi ấy, mấy lần mình đứng nhìn tuyết rơi mà lòng cảm thấy hối hận vì đã đến Nhật mà vứt bỏ sự nghiệp ở Việt Nam. Rõ là đang làm ở tập đoàn to, việc văn phòng, ráng làm một thời gian có khi được thăng chức tăng lương này nọ… tự nhiên dở hơi sang đây học tiếng xong rồi đòi đi làm bên này…

Kì thực lạnh thôi thì không nói, kinh dị nhất là gió. Gió cắt da cắt thịt, hôm nào vừa gió vừa tuyết thì khỏi nhìn thấy đường đi. Tuyết ngập giày di chuyển khó khăn, mà còn phải hướng dẫn xe đậu. Gió tuyết tát đỏ cả mặt, đã thế còn phải vác từng tảng hành lý to đùng vào khách sạn.

Hôm nào tuyết rơi quá dày mà không có xe cào tuyết thì phải lấy xẻng ra cào để tuyết không che lấp cửa ra vào. Mỗi ngày đều đặn 4 tiếng, tay và mặt mình thiếu điều muốn bỏng lạnh, khớp tay khớp chân đau đớn rã rời. 

Đó là công việc của mình trong 4 tháng đầu tiên đi làm ở khách sạn ở Nhật.

Cái lạnh bên ngoài không bằng cái lạnh giữa người với người..

Hồi ấy, mấy lần mình đứng nhìn tuyết rơi mà lòng cảm thấy hối hận vì đã đến Nhật mà vứt bỏ sự nghiệp ở Việt Nam. Rõ là đang làm ở tập đoàn to, việc văn phòng, ráng làm một thời gian có khi được thăng chức tăng lương này nọ… tự nhiên dở hơi sang đây học tiếng xong rồi đòi đi làm bên này. Người thì yếu ớt chứ có khỏe khoắn gì mà lao động chân tay, đau đớn mệt mỏi đơn độc không biết kêu ai vì sợ bị chửi là ngu thì ráng mà chịu.

Chờ mãi cũng không thấy ai chỉ việc cho mình thì lại nghĩ chắc người ta khinh mình là người nước ngoài không biết tiếng, càng cảm thấy tủi thân uất ức. Buồn như vậy nhưng ai mà hiểu cho, tự về phòng đóng cửa ngồi khóc, xong hôm sau lại phải đi làm, tự nhủ thôi thì ráng một năm rồi nhảy việc. 

Cái sự buồn cười là sau này khi nếm trải đắng cay khi đứng trong quầy lễ tân rồi, mình lại toàn đòi ra cửa đứng dù trời mưa hay trời tuyết. Vì đứng bên ngoài cực thân chứ không mệt não, cũng ít bị chửi, bị phốt hơn, lại đỡ căng thẳng hơn nhiều. Tính ra, cái lạnh mùa đông của ông trời vẫn không khốc liệt bằng sự lạnh lùng tàn nhẫn mà loài người đối đãi với nhau. 

Ấy vậy đến giờ 3 năm chưa chuyển sang chỗ khác được vì nhiều lý do. Nói trắng ra là xin việc chỗ nào cũng rớt T.T. Sau này mình vào làm quầy lễ tân rồi hỏi ra mới biết ai mới vào làm cũng đều phải đứng ngoài cửa thế thôi. Chẳng phân biệt người Nhật hay người nước ngoài, tùy trường hợp mà thời gian đứng cửa dài làm bell dài ngắn khác nhau.

Chị gái người Trung làm cùng kể chị phải đứng ngoài đến tận nửa năm trời. Cái sự buồn cười là sau này khi nếm trải đắng cay khi đứng trong quầy lễ tân rồi, mình lại toàn đòi ra cửa đứng dù trời mưa hay trời tuyết. Vì đứng bên ngoài cực thân chứ không mệt não, cũng ít bị chửi bị phốt hơn, lại đỡ căng thẳng hơn nhiều. Tính ra, cái lạnh mùa đông của ông trời vẫn không khốc liệt bằng sự lạnh lùng tàn nhẫn mà loài người đối đãi với nhau. 

Nếu ai hỏi mình kinh nghiệm đi làm ở khách sạn Nhật thì nói thiệt chứ vẫn nên né mấy cái núi tuyết ra thì hơn. Làm việc ở thành phố khỏe hơn nhiều. Trộm vía mình không bệnh trận nào nặng nhưng bị xuống sức kinh khủng. Nhiều bạn chịu lạnh kém sẽ dễ bị cảm cúm các kiểu, có người bị dị ứng thời tiết da nổi mề đay thì khổ lắm. 

Còn drama khi đứng trong quầy làm công việc lễ tân thì chắc phải kể chuyện dài kỳ chứ một lời khó nói hết!

Mọi đóng góp, trao đổi, ý kiến xây dựng về bài viết này xin được gửi về địa chỉ email: dilamtainhat.vpj@gmail.com.

Để lại bình luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công khai